豐碩 發表於 2013-2-6 10:30:03

【漢語大詞典●坦率】

<P align=center>【漢語大詞典●坦率】<p><br>
1.坦白直率。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·庾亮傳』:“亮在武昌,諸佐吏殷浩之徒,乘秋夜往共登南樓,俄而不覺亮至,諸人將起避之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亮徐曰:‘諸君少住,老子於此處興復不淺。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>便據胡牀與浩等談詠竟坐。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>其坦率行己,多此類也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·李廣傳』:“坦率無私,爲士流所愛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸和邦額『夜譚隨錄·芳華』:“婢極坦率,直前以身蔽女,而應答曰:‘何處小郞,強來與人家閨秀語!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>茹志鵑『阿舒』:“眼睛睜得大大的,這是一對淸得象泉水似的眼睛,帶著驚訝,歡喜,坦率地看著人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指粗疏,粗心。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李肇『唐國史補』卷下:“宋濟老於場,舉止可笑,嘗試賦,誤失官韻,乃撫膺曰:‘宋五又坦率矣!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.謂遊憩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐高彦休『唐闕史·盧尙書莊墮雷公』:“乾符乙未歲,有鄕薦之士,相與避暑,坦率於西亭,釣罷奕棋之際,陰雲暴興。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●坦率】