【漢語大詞典●坐制】
<P align=center>【漢語大詞典●坐制】<p><br>1.謂輕易制敵。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『魏書·於栗磾傳』:“若搏之不勝,豈不虛斃一壯士!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 自可驅致御前,坐而制之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·孫儒傳』:“儒焚倉隤壘以來,糧盡將爲我禽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>若勁兵背城,坐制其困。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋洪邁『容齋三筆·公孫五樓』:“彼僑軍無食,可以坐制。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明劉基『答宣大巡撫吳環洲書』:“但得二虜搆釁,則在我可以坐制。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.引申指占據有利的地勢。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]