【漢語大詞典●地隱】
<P align=center>【漢語大詞典●地隱】<p><br>謂隱居於偏僻之地。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>隋王通『文中子·周公篇』:“薛收問隱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>子曰:‘至人天隱,其次地隱,其次名隱。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>阮逸注:“辟地山林,高身全節。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸金農『樊口西郊行藥』詩:“誰知地隱人,時來一行藥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]