【漢語大詞典●地隣】
<P align=center>【漢語大詞典●地隣】<p><br>亦作“地隣”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.隣居;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
隣里。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『初刻拍案驚奇』卷十一:“知縣便叫地隣來問他道:‘那王甲與李乙果有讎否?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>地隣盡說:‘果然有讎。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸林則徐『曉喩粵省士商軍民人等速戒鴉片告示稿』:“至閭閻雖衆,而十室必有忠信,不能不寄目於地隣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.耕地隣接的各方,彼此互爲地隣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃六鴻『福惠全書·刑名·詞訟』:“凡告戶籍者,必以族長、墳産爲定;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
告田産者,必以契券、地隣爲據。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]