豐碩 發表於 2013-2-5 19:55:11

【漢語大詞典●士民】

<P align=center>【漢語大詞典●士民】<p><br>
1.古代四民之一。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>泛指士大夫階層和普通讀書人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『穀梁傳·成公元年』:“古者有四民:有士民,有商民,有農民,有工民。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>范寧注:“學習道藝者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孝經·孝治』:“治國者,不敢侮於鰥寡,而況於士民乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐玄宗注:“鰥寡,國之微者,君尙不敢輕侮,況知禮義之士乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>戰國宋玉『對楚王問』:“楚襄王問於宋玉曰:‘先生其有遺行與?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 何士民衆庶不譽之甚也?’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓非子·五蠹』:“士民縱恣於內,言談者爲勢於外,外內稱惡以待強敵,不亦殆乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淸史稿·食貨志一』:“旋令士民墾地二十頃,試其文理優者,以縣丞用;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
百頃以知縣用。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.士大夫和普通百姓的幷稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>猶言士庶。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·堯問』:“繒丘之封人見楚相孫叔敖曰:‘吾聞之也:處官久者士妒之,祿厚者民怨之,位尊者君恨之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>今相國有此三者而不得罪楚之士民,何也?’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·致士』:“川淵者,龍魚之居也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
山林者,鳥獸之居也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
國家者,士民之居也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.泛指人民、百姓。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·議兵』:“士民不親附,則湯武不能以必勝也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢東方朔『答客難』:“夫天地之大,士民之衆,竭精馳說,幷進輻湊者,不可勝數。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋鮑照『河淸頌』:“士民殷富,繁軼五陵;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
宮宇宏麗,崇冠三川。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『宣教郞夏公墓志銘』:“既而聞其在閩,思不出位,而以事至者常立決,是非少所徇,諸司及士民亦愛之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸無名氏『王氏復仇記』:“於是丹陽諸生奮臂一呼,邑中士民響應數千百人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.猶言軍民。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·大雅·瞻卬』:“邦靡有定,士民其瘵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄箋:“天下騷擾,邦國無有安定者,士卒與民皆勞病。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“以‘士’‘民’連文,故云‘士卒與民’。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>士卒即從軍者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●士民】