【漢語大詞典●土風】
<P align=center>【漢語大詞典●土風】<p><br>1.鄕土歌謠或樂曲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·成公九年』:“樂操土風,不忘舊也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·樂府』:“匹夫庶婦,謳吟土風。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『隋書·音樂志中』:“魏氏來自雲朔,肇有諸華,樂操土風,未移其俗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸孫枝蔚『詠史』詩:“取琴使之彈,樂操必土風。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.當地的風俗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉袁宏『後漢紀·明帝紀上』:“夫民之性也,各有所稟。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>生其山川,習其土風。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『負薪行』:“土風坐男使女立,男當門戶女出入。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋范成大『腊月村田樂府十首』詩序:“余歸石湖,往來田家,得歲暮十事,採其語各賦一詩,以識土風,號『村田樂府』。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明高啟『羈旅行』:“土風處處殊故園,鄕音只聞僮僕言。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>聞一多『端節的曆史教育』:“不過吳越號稱水國,說競渡本是吳越一帶的土風,總該離事實不遠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]