豐碩 發表於 2013-2-5 08:32:07

【漢語大詞典●平實】

<P align=center>【漢語大詞典●平實】<p><br>
1.平坦嚴實。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐封演『封氏聞見記·羑里城』:“相州湯陰縣北,周回可三百餘步,其中平實,高於城外地丈餘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指使平整嚴實。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明郞瑛『七修類稿·義理·葬』:“胡人之葬,務平實其地,望之則曰陵墓在焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.平穩踏實;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
平易踏實。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐范攄『云溪友議·蜀僧喩』:“麤行出家兒,心中未平實。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『陳彦群墓志銘』:“人視君貌益沖然,接對言語,退就平實,幾可親近。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.謂文詞朴實無華。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明宋濂『<水云亭小稿>序』:“非惟其詩可稱道,如先生所云;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
其文亦深穩平實,而多言外之趣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸陳澧『東塾讀書記·論語』:“宋儒好講一貫,惟朱子之說平實。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『中國小說史略』第十二篇:“宋一代文人之爲志怪,既平實而乏文彩;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
其傳奇,又多託往事而避近聞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●平實】