【漢語大詞典●平端】
<P align=center>【漢語大詞典●平端】<p><br>平正,端正。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢賈誼『新書·等齊』:“事諸侯王或不廉潔平端,以事皇帝之法罪之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·宦者傳論』:“亦有忠厚平端,懷術糾邪;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
或敏才給對,飾巧亂實;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
或借譽貞良,先時薦譽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐柳宗元『斬曲几文』:“亘爲棟楹,齊爲閫閾,外隅平端,中室謹飭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]