【漢語大詞典●平歲】
<P align=center>【漢語大詞典●平歲】<p><br>1.普通豊收之年。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·食貨志上』:“常苦枯旱,亡有平歲,穀賈翔貴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋沈遘『晩雨後過城東』詩:“欣其幸如此,平歲無愁猜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.即平年。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『淸史稿·時憲志一』:“盈縮眞限,用授時消分爲平歲,更以最高最卑差加減之,爲定歲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“平年”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]