豐碩 發表於 2013-2-5 08:22:49

【漢語大詞典●平楚】

<P align=center>【漢語大詞典●平楚】<p><br>
1.謂從高處遠望,叢林樹梢齊平。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝齊謝朓『宣城郡內登望』詩:“寒城一以眺,平楚正蒼然。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李商隱『訪隱』詩:“月從平楚轉,泉自上方來。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明楊愼『升庵詩話·平林』:“楚,叢木也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
登高望遠,見木杪如平地,故云平楚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『阻郁達夫移家杭州』詩:“平楚日和憎健翮,小山香滿蔽高岑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.猶平野。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋文天祥『汶陽道中』詩:“平楚渺四極,雪風迷遠天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸馮桂芬『勸樹桑議』:“西北諸省千百里,彌望平楚,莫不宜桑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●平楚】