【漢語大詞典●平皋】
<P align=center>【漢語大詞典●平皋】<p><br>亦作“平皐”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
水邊平展之地。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·司馬相如列傳』:“汩淢噏習以永逝兮,注平皋之廣衍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁江淹『自序』:“靑春爰謝,則接武平臯;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
素秋澄景,則獨酌虛室。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明陳子龍『九日昆山道中』詩:“平臯霽杪秋,行邁臻令節。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸吳敏樹『聽雨樓記』:“山村隖集,非有平皋曠壤,通川之流。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]