豐碩 發表於 2013-2-5 08:00:44

【漢語大詞典●平原君】

<P align=center>【漢語大詞典●平原君】<p><br>
1.戰國趙武靈王子,惠文王弟,名勝,封於平原,故號平原君。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>相惠文王及孝成王。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>秦圍邯鄲,危急,用毛遂計,與楚定縱約,又求救於魏信陵君,使趙轉危爲安。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>喜賓客,食客多至數千人,太史公稱爲“翩翩濁世之佳公子”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>見『史記·平原君虞卿列傳』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐高適『邯鄲少年行』:“宅中歌笑日紛紛,門外車馬常如雲;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
未知肝膽向誰是,令人却憶平原君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.泛指尙義重士的在位者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明邊貢『贈尙子』詩:“浩歌翩然却歸去,眼底誰是平原君?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●平原君】