【漢語大詞典●平法】
<P align=center>【漢語大詞典●平法】<p><br>1.猶持法,執法。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦謂執法平正。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·立政』“準人”孔傳:“準人平法,謂士官。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“平法之人,謂獄官也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·宣帝紀』:“吏務平法。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李益『秋晩溪中寄懷大理齊司直』詩:“國典唯平法,伊人方在斯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指公平之法。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐高適『餞宋八充彭中丞判官之嶺外』詩:“翠羽干平法,黃金撓直繩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]