豐碩 發表於 2013-2-5 07:44:41

【漢語大詞典●平易】

<P align=center>【漢語大詞典●平易】<p><br>
1.猶平治,平整。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·襄公三十一年』:“司空以時平易道路,圬人以時塓館宮室。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜預注:“易,治也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢趙曄『吳越春秋·越王無余外傳』:“平易相土,觀地分州。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『新唐書·張茂昭傳』:“平易道路,以待西軍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.平坦寬廣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『管子·形勢解』:“地險穢不平易,則山不得見。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·余子俊傳』:“三邊惟延慶地平易,利馳突。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸魏源『華山』詩之一:“一石一草木,尙壓千萬峰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>豈肯放平易,招引人世蹤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.性情溫和寧靜;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
謙遜和藹。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·刻意』:“聖人休休焉,則平易矣;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
平易則恬淡矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『老殘遊記』第十八回:“性情又極其平易,從不肯輕慢人的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周立波『張滿貞』:“現在,在人們的眼里,除了可尊敬,她還顯得平易可親,好象就是大家中間的一個了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.平和簡易。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『管子·霸言』:“其立之也以整齊,其理之也以平易。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·崔駰傳』:“濟茲兆庶,出於平易之路。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『東坡志林·趙高李斯』:“夫以忠恕爲心,而以平易爲政,則上易知而下易達。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.淺近易懂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『朱子語類』卷七十:“卦辭有平易底,有難曉底。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明方孝孺『答王仲縉』:“其言平易明切,亦未有所謂奇怪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『華蓋集·忽然想到(二)』:“外國的平易地講述學術文藝的書,往往夾雜些閑話或笑談,使文章增添活氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●平易】