豐碩 發表於 2013-2-5 07:42:49

【漢語大詞典●平直】

<P align=center>【漢語大詞典●平直】<p><br>
1.平與直;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
平而直。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·離婁上』:“聖人既竭目力焉,繼之以規矩準繩,以爲方圓平直,不可勝用也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孫奭疏:“準所以能平,繩所以能直。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·分職』:“爲方必以矩,爲平直必以準繩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉謝瞻『張子房詩』:“四達雖平直,蹇步愧無良。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋米芾『書史』:“又以絹帖勒成行道,一時平直。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.猶言估算。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『墨子·號令』:“收粟米布帛錢金,出內畜産,皆爲平直其賈,與主券人書之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>事已,皆各以其賈倍償之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.平正;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
正直。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢徐幹『中論·藝紀』:“故恭恪廉讓,藝之情也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
中和平直,藝之實也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北齊書·司馬子如傳』:“<司馬子瑞>遷司徒左長史,兼廷尉卿,以平直稱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.平易質直。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>指文字和言辭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明郞瑛『七修類稿·詩文·各詩之始』:“楊仲弘云,凡作律詩,起處要平直,承處要舂容。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸劉熙載『藝槪·經義槪』:“經義戒平直,亦戒艱深。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>夏曾佑『小說原理』:“故畫有所窮者也,史平直者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>夏衍『包身工』:“說得平直一點,棉紗在潮濕狀態,比較的不容易扯斷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●平直】