豐碩 發表於 2013-2-5 07:30:32

【漢語大詞典●平夷】

<P align=center>【漢語大詞典●平夷】<p><br>
1.平坦。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·溝洫志』:“孫禁所欲開者,在九河南篤馬河,失水之跡,處勢平夷,旱則淤絶,水則爲敗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王粲『初征賦』:“野蕭條而騁望,路周達而平夷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋程大昌『演繁露·平』:“予後至昌化縣,過一山,其下甚峻,至頂而平夷,名走馬平。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.猶平安。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓非子·外儲說左下』:“是故循車馬,比卒乘,以備戎事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>有難則以備不虞,平夷則以給朝事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明郞瑛『七修類稿·事物·沈氏藥』:“紛紛墓土黃金屑,片片花飛白玉芝,君主一斤臣四兩,調和服下即平夷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.平和;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
平易。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐柳宗元『零陵三亭記』:“君子有遊息之物,高明之具,使之淸寧平夷,恒若有餘,然後理達而事成。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋張表臣『珊瑚鉤詩話』卷一:“<詩>以平夷恬淡爲上,怪險蹶趨爲下。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.蕩平;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
毀平。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南史·梁哀太子大器傳』:“吾自度死必在賊前,若諸叔外來,平夷羯寇,必前見殺,然後就死。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐蘇頲『壟上記·聞角聲』:“郗方回葬婦於驪山,使會稽郡吏史澤治墓,多平夷古墳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●平夷】