【漢語大詞典●平戎】
<P align=center>【漢語大詞典●平戎】<p><br>原謂與戎人媾和。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>后指對外族采取和解政策,或平定外族。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·僖公十二年』:“齊侯使管夷吾平戎於王,使隰朋平戎於晉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>杜預注:“平,和也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐王維『奉和聖制賦樂賢詩應制』:“將非富民寵,信以平戎故。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋張孝祥『踏莎行』詞:“日月開明,風雲感會。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>切須穩上平戎計。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸孫枝蔚『記夢』詩:“開筵爲賞平戎策,下馬先成露布文。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]