【漢語大詞典●平旦】
<P align=center>【漢語大詞典●平旦】<p><br>1.淸晨。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孟子·告子上』:“其日夜之所息,平旦之氣,其好惡與人相近也者幾希。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢劉向『新序·雜事四』:“君昧爽而櫛冠,平旦而聽朝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋鮑照『代放歌行』:“鷄鳴洛城里,禁門平旦開。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐白居易『郡亭』詩:“平旦起視事,亭午臥掩關。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『醫宗金鑑·四診心法要訣下』:“凡診病脈,平旦爲準,虛靜寧神,調息細審。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.平日,平時。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『醒世姻緣傳·引起』:“絶義相持,豈無平旦良心?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.古代十二時之一。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>相當於后來的寅時。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]