【漢語大詞典●干澤】
<P align=center>【漢語大詞典●干澤】<p><br>猶干祿。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孟子·公孫丑下』:“識其不可,然且至,則是干澤也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>朱熹集注:“干,求也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
澤,祿也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『乞宮觀第四表』:“辭榮家食,乃爲理分之宜;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
干澤自營,尙恃眷憐之舊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋葉適『朝議大夫知處州蔣公墓志銘』:“余聞古之用人,勝流一也,平進二也,科目三也,干澤四也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]