豐碩 發表於 2013-2-5 06:05:59

【漢語大詞典●延頸企踵】

<P align=center>【漢語大詞典●延頸企踵】<p><br>
伸長頭頸,踮起腳跟。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>形容仰慕或企望之切。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢揚雄『劇秦美新』:“海外遐方,信延頸企踵,回面內嚮,喁喁如也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·竇武傳』:“於是天下雄俊知其風旨,莫不延頸企踵,思奮其智力。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『杭州上執政書』:“日與吏民延頸企踵,雖大旱望雲,執熱思濯,未喩其急也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦作“延頸跂踵”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王明淸『揮麈後錄』卷四:“奈何都民朝夕思念,燃頂煉臂,延頸跂踵,以望御車之塵也?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦省作“延企”、“延跂”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏曹植『閑居賦』:“登高丘以延企,時薄暮而起余。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐柳宗元『禮部爲百官上尊號表』:“伏惟陛下小謙讓之節,安延企之情。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『回賀冬啟三』:“延跂台華,彌增善頌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淸史稿·睿忠親王多爾袞傳』:“江天在望,延跂爲勞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●延頸企踵】