豐碩 發表於 2013-2-4 19:57:37

【漢語大詞典●受】

<P align=center>【漢語大詞典●受】<p><br>
①[shòuㄕㄡˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』殖酉切,上有,禪。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.接取。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『儀禮·士喪禮』:“降衣於前,受用篋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·內則』:“男不言內,女不言外,非祭非喪,不相授器。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>其相授,則女受以篚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.接受,承受。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·小雅·天保』:“天保定爾,俾爾戩穀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>罄無不宜,受天百祿。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『曹成王碑』:“<曹王>抵良(王國良)壁,鞭其門大呼:‘我曹王,來受良降。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>良今安在?’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『中華人民共和國憲法』第二章第四六條:“中華人民共和國公民有受教育的權利和義務。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.習學。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢劉歆『移書讓太常博士』:“至孝文皇帝,始使掌故晁錯,從伏生受『尙書』。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉杜預『春秋經傳集解序』:“左丘明受經於仲尼。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·周齊煬王憲傳』:“少與武帝受『詩傳』,咸綜機要,得其指歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.承,繼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『易·序卦』:“有天地,然後萬物生焉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>盈天地之間者唯萬物,故受之以屯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.遭受。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·邶風·柏舟』:“覯閔既多,受侮不少。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋沈作喆『寓簡』卷八:“此雖似迂鈍,而他日學成,八面受敵,與涉獵者不可同日而語也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>沈從文『從文自傳·我讀一本小書同時又讀一本大書』:“我間或逃學,且一再說謊,掩飾我逃學應受的處罰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.忍受。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明沈自徵『霸亭秋』:“小生暗想胸中破萬卷之書,筆下高千古之句,學而時習之,受了這寒窗十載工夫,乃蹭蹬如此,這世態好難也呵!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周而復『上海的早晨』第一部一:“單是林宛芝那個神氣活現的樣子,我就受不了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>巴金『探索集·說眞話』:“我看見他裝模作樣毫不紅臉,我心里眞不好受。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.適合,中。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“受聽”、“受看”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
.得到;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
得。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁沈約『難范縝神滅論』:“刀則唯刃獨利,非刃則不受利名。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北魏酈道元『水經注·淄水』:“<淄水>東逕巨淀縣故城南……縣東南則巨淀湖,蓋以水受名也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:商店送貨上門,受到群眾歡迎。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
.收回。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周禮·春官·司干』:“舞者既陳,則授舞器,既舞則受之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
10.收買。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『管子·海王』:“讎鹽於吾國,釜十五吾受,而官出之以百。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>尹知章注:“受,取也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>假令彼鹽平價釜當十錢者,吾又加五錢而取之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
11.盛,容納。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『易·咸』:“君子以虛受人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水經注·穀水』引晉皇甫謐『帝王世紀』云:“王室定,遂徙居。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>成周小,不受王都,故壞翟泉而廣之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『南隣』詩:“秋水纔深四五尺,野航恰受兩三人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·余德』:“惟舍後遺一小白缸,可受石許。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>尹攜歸,貯水養朱魚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
12.計。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『尹文子·大道上』:“故人以度審長短,以量受少多。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
13.猶擔保。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周禮·地官·大司徒』:“令五家爲比,使之相保;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
五比爲閭,使之相受。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“保猶任也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸兪樾『古書疑義舉例·兩句似異而實同例』:“‘使之相保’,‘使之相受’,文異而義同,皆謂使之互相任保,不爲罪過也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
14.方言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>勞動,干活。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>趙樹理『小二黑結婚』二:“於福是個老實后生,不多說一句話,只會在地里死受。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
15.指勞累。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>馬烽西戎『呂梁英雄傳』第四回:“劉二則整整在炭窯里熬累了一天,受得筋疲力盡,骨節都象散了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
16.付與。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后作“授”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李亢『獨異志』卷中引『西京雜記』:“弘成子少時好學,嘗有人過門,受一文石,大如燕卵,吞之,遂明悟而更聰敏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>一本作“授”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉葛洪『神仙傳·沈羲』:“有三仙人,羽衣持節,以白玉簡靑玉介丹玉字受羲,羲不能識。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>一本作“授”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
17.通“壽”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『敦煌曲子詞·菩薩蠻』:“再安社稷垂衣理,受同山嶽長江水。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『敦煌曲子詞·感皇恩』:“當今聖受被南山。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
18.即商王紂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·西伯戡黎』:“祖伊恐,奔告於受。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔傳:“受,紂也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>音相亂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●受】