【漢語大詞典●反璞】
<P align=center>【漢語大詞典●反璞】<p><br>亦作“反朴”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦作“反樸”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
謂還其原始的淳朴狀態。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>璞,未琢的玉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『戰國策·齊策四』:“斶知足矣,歸眞反璞,則終身不辱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『梁書·明山賓傳』:“此言足使還淳反朴,激薄停澆矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『風疾舟中伏枕書懷三十六韻奉呈湖南親友』:“反樸時難遇,忘機陸易沉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『墳·春末閑談』:“確應該虛心取法,反朴歸眞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]