豐碩 發表於 2013-2-4 16:37:18

【漢語大詞典●去就】

<P align=center>【漢語大詞典●去就】<p><br>
1.離去或接近;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
擔任官職或不擔任官職。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·秋水』:“寧於禍福,謹於去就。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉皇甫謐『<高士傳>序』:“身不屈於王公,名不耗於終始,自堯至魏,凡九十餘人,雖執節若夷齊,去就若兩龔,皆不錄也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『勉致仕李秘監』詩:“去就異前人,其義已介獨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>太平天國洪仁玕『英傑歸眞』:“且前幷未受過天朝官爵恩典,何忍遽棄其官而來投順乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 其中必大有所見,乃能如此去就也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.猶取舍。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢董仲舒『春秋繁露·保位權』:“黑白分明,然後民知所去就,民知所去就,然後可以致治。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王禹偁『與李宗諤書』:“能不以炎涼爲去就者,雖貧賤之交固亦鮮得,況貴胄乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『且介亭雜文二集·逃名』:“逃名,固然也不能說是豁達,但有去就,有愛憎,究竟總不失爲潔身自好之士。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.去留不定。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>常有離去之意。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『魏書·韓茂傳』:“先是,河外未賓,民多去就,故權立東靑州爲招懷之本。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『新唐書·劉祥道傳』:“今任官率四考罷,官知秩滿,則懷去就;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
民知遷徙,則苟且。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>以去就之官,臨苟且之民,欲移風振俗,烏可得乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『金史·逆臣傳·完顏元宜』:“世宗即位於遼陽,軍中多懷去就。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.舉止行動。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『鶡冠子·道端』:“受官任治,觀其去就,足以知智;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
迫之不懼,足以知勇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·杜畿傳』:“范先欲殺畿以威衆。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>且觀畿去就,於門下斬殺主簿已下三十餘人,畿舉動自若。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐谷神子『博異志·呂鄕筠』:“忽見波上有漁舟而來者,漸近,乃一老父,鬢眉皤然,去就異常。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.指符合禮節的行動。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>猶體統。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李商隱『雜纂』卷上有“失去就”類列舉“卸起帽共人言語;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
駡他人家奴婢”等十種不符合禮節的行爲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋孫光憲『北夢瑣言』卷四:“唐襄州趙康凝令公……路由夏口,杜洪念公郊迓,以主座遜之,遽屍其位。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>其不識去就,皆此類也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩話總龜』卷十一引宋王直方『直方詩話』:“郭功父方與荊公坐,有一人展刺云:‘詩人龍太初。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>功父勃然曰:‘相公前敢稱詩人,其不識去就如此!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●去就】