【漢語大詞典●去去】
<P align=center>【漢語大詞典●去去】<p><br>1.謂遠去。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢蘇武『古詩』之三:“參辰皆已沒,去去從此辭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐孟郊『感懷』詩之二:“去去勿復道,苦飢形貌傷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸魏源『四明山中峽』詩:“君欲歸人間,去去休回顧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.永別,死。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉陶潛『和劉柴桑』:“去去百年外,身名同翳如。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.猶連說“走開”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋劉義慶『世說新語·任誕』:“去去!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 無可復用相報。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·馬介甫』:“馬指婦叱曰:‘去去!’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>婦即反奔,若被鬼逐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]