【漢語大詞典●云亭】
<P align=center>【漢語大詞典●云亭】<p><br>1.云云、亭亭二山的幷稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>古代帝王封禪處。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁簡文帝『和武帝宴詩』之一:“車書今已共,願奏云亭儀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>隋薛道衡『隋高祖頌』:“壇場望幸,云亭虛位。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李商隱『寄太原盧司空三十韻』:“公乎來入相,皇欲駕云亭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.即云亭山人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸孔尙任自號云亭山人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸孔尙任『桃花扇·孤吟』:“云亭詞客,閣筆幾度酸辛;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
聲傳皓齒曲未終,淚滴紅盤蠟已寸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]