【漢語大詞典●勤謹】
<P align=center>【漢語大詞典●勤謹】<p><br>1.勤勞,勤快。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·食貨志上』:“治田勤謹則畮益三升,不勤則損亦如之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『西遊記』第八五回:“你今日却怎肯這等勤謹?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 快去快來。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>洪深『五奎橋』第一幕:“起早,磨晩,勤謹一點,辛苦一點。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>這又是一個辦法,叫做盡人事!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.勤勞謹愼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『南史·褚裕之傳』:“<褚澄>遷侍中,領右軍將軍,以勤謹見知。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『古今小說·葛令公生遣弄珠兒』:“<申徒泰>生怕令公在這場差使內尋他罪罰,到底有些疑慮,十分小心勤謹,早夜督工,不辭辛苦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>許傑『慘霧』中:“他做人很好,代人家做事,很勤謹,村里的人都相信他。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]