【漢語大詞典●劭】
<P align=center>【漢語大詞典●劭】<p><br>①[shàoㄕㄠˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『廣韻』寔照切,去笑,禪。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.勸勉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·成帝紀』:“先帝劭農,薄其租稅,寵其彊力,令與孝弟同科。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>顏師古注引晉灼曰:“劭,勸勉也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·蕭定傳』:“定與常州蕭復、豪州張鎰爲第一,而劭桑稼,均賦稅,業徠遊口,在鎰復右。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.美好。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢揚雄『法言·孝至』:“年彌高而德彌劭者,是孔子之徒歟!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·陸機〈豪士賦序〉』:“身逾逸而名逾劭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“『爾雅』注曰:劭,美也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『苗氏墓志銘』:“循道不違,厥聲彌劭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]