【漢語大詞典●功勳】
<P align=center>【漢語大詞典●功勳】<p><br>亦作“功勛”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.『周禮·夏官·司勳』:“王功曰勳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄注:“輔成王業若周公。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>后泛指爲國家建立的功績勳勞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·王莽傳上』:“揆公德行,爲天下紀;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
觀公功勳,爲萬世基。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『前出塞』詩之五:“我始爲奴僕,幾時樹功勳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>巴金『<爝火集>後記』:“人的生命是有限的,然而爲人民立下的功勳却將與世長存。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指有功勳的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·五行志上』:“賢佞分別,官人有序,帥由舊章,敬重功勳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐王昌齡『塞下曲』之四:“功勳多被黜,兵馬亦尋分。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]