【漢語大詞典●功庸】
<P align=center>【漢語大詞典●功庸】<p><br>1.功勞;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
業績。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『國語·晉語七』:“臣聞之,曰無功庸者,不敢居高位。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>韋昭注:“國功曰功,民功曰庸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王符『潛夫論·遏利』:“是故無功庸於民而求盈者,未嘗不力顛也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元稹『王炅兼侍御史制』:“爾等初喪元戎,能以衆整,送迎新舊之際,不無夙夜之勞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>言念功庸,宜升秩序。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.工程的耗費。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『資治通鑑·梁武帝大同四年』:“牧守、令長,擅立寺者,計其功庸,以枉法論。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>胡三省注:“庸,用也,勞也,顧也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]