豐碩 發表於 2013-2-4 00:27:26

【漢語大詞典●劚】

<P align=center>【漢語大詞典●劚】<p><br>
①[zhúㄓㄨˊ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
同“斸”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.古農具名,鋤屬。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>即斪劚。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.以劚松土除草;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
鋤地。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北魏賈思勰『齊民要術·種芋』:“『氾勝之書』曰:‘芋生,根欲深,劚其旁,以緩其土。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐聶夷中『田家』詩:“父耕原上田,子劚山下荒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋魏新之『春日田園雜興』詩:“野景入時務,東風劚滿鋤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.鏟除。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋文瑩『湘山野錄·續錄』:“旋移紅樹劚靑苔,宣使龍池更鑿開。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸顧炎武『贈傅處士山』詩:“臨風吹短笛,劚雪荷長鑱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.斫;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
砍削。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸魏源『武林紀遊十首呈錢伊庵居士』詩之三:“林筍無人劚,迸籜籬間積。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸鈕琇『觚賸·水樹』:“道旁有樹極高大,僧渴,則以佩刀劚之,輒出水如注,飲之淸甘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.挖;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
掘。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋姚寬『西溪叢語』卷上:“元和中,京師貴遊尙牡丹,一本直數萬,韓滉私第有之,遽命劚去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋魯應龍『閑窗括異志』:“其年秋稼甚豊,將刈之間,大半無穗,有就田畔劚鼠穴求之,所獲甚多。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元王禎『農書』卷二:“沿山或老荒地內樹木多者,必須用钁劚去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『集外集拾遺補編·辛亥遊錄二』:“潮過雨霽,遊步近郊,爰見蘆蕩中雜野菰,方作紫色花,劚得數本,蘆葉傷膚,頗不易致。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●劚】