【漢語大詞典●劘切】
<P align=center>【漢語大詞典●劘切】<p><br>1.切蹉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐劉禹錫『送周魯儒赴舉』詩序:“居五六日,復袖來,益引古事以相劘切。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明方孝孺『與鄭叔度書』:“效古君子交友之義,務爲箴規劘切。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸戴名世『李潮進稿序』:“陳君曾起,秦君龍光,兩人皆毘陵之秀也,李君相與往復劘切。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.直諫;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
切責。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋劉攽『殿中侍御史豊稷可右司諫制』:“爲其得劘切人主,紀綱國體也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋曾鞏『司封郞中孔君墓志銘』:“方微時,已數劘切上官,無顧避。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『續資治通鑑·宋仁宗慶曆八年』:“翰林侍讀學士葉淸臣在永興,條對甲寅詔書所問,其言多劘切權貴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]