【漢語大詞典●別識】
<P align=center>【漢語大詞典●別識】<p><br>1.辨別;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
識別。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋葉適『黃子耕墓志銘』:“亭觀、坊巷、表揭,悉可別識。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋程大昌『演繁露·幘』:“冠服古今異制,而苦無明著。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>既其制不能明了,則其所施用,或當或否,皆不可別識矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.卓識;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
高見。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『雷逸老以仿石鼓文見遺因呈祭酒吳公』詩:“書成大軸綠錦裝,偏斜曲直筋骨藏。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>攜之謁我巧趨蹌,我無別識心傍徨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸章學誠『校讎通義·宗劉』:“唐後史家無專門別識,鈔撮前人史籍,不能自擅名家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]