豐碩 發表於 2013-2-3 14:37:47

【漢語大詞典●刻厲】

<P align=center>【漢語大詞典●刻厲】<p><br>
1.嚴酷;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
苛刻嚴厲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋兪文豹『吹劍錄外集』:“霜焉雪焉,勁烈刻厲,翦擊其枝葉,剝傷其膚理。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明方孝孺『題周氏文後』:“寬裕有容者,譽人多過其實;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
刻厲疾惡者,取人多喪其眞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.謂書法或文辭峭拔。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『書唐氏六家書後』:“率更貌寒寢,敏悟絶人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>今觀其書,勁峻刻厲,正稱其貌耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>夏丏尊葉聖陶『文心』三一:“品性溫和的作家即使在震怒的時候也寫不出十分刻厲的文章。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.刻苦自勵。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『資治通鑑·梁武帝中大通三年』:“爾朱世隆之初爲僕射也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>畏爾朱榮之威嚴,深自刻厲,留心几案,應接賓客,有開敏之名。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·孫汝敬傳』:“自此刻厲爲學,纍遷侍講。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·司文郞』:“王歸,彌自刻厲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●刻厲】