豐碩 發表於 2013-2-3 14:11:53

【漢語大詞典●刹】

<P align=center>【漢語大詞典●刹】<p><br>
①[chàㄔㄚˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』初鎋切,入舝,初。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
亦作“剎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦作“剎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.梵語刹多羅的音譯省稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>意爲土地或國土、世界。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『華嚴經·入法界品』:“嚴淨一切刹,滅除三惡道。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜牧『題孫逸人山居』詩:“長懸靑藤與芳枝,塵刹無因免別離。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸龔自珍『正譯第三·正〈大本彌陀經〉』:“我刹中人欲生他方,前文明其本願矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>呂澂『中國佛學源流略講』第八講:“此品中說,在一微塵中有無量刹,而這些世界又各自具有不同的情形。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參閱唐玄應『一切經音義』卷一。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.梵語的音譯省稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>即相輪。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>佛塔頂部的飾物,亦稱刹柱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北魏楊衒之『洛陽伽藍記·永寧寺』:“中有九層浮圖一所,架木爲之,舉高九十丈;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
有刹復高十丈,合去地一千尺。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·王屮〈頭陀寺碑〉』:“<蔡興宗>復爲崇基表刹,立禪誦之堂焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李善注:“『維摩經』曰:佛言諸佛滅後,以全身舍利起七寶塔。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>表刹莊嚴而供養也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指寺前的幡竿。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐高宗『隆國寺碑銘』:“旛標迥刹,彩縈天外之虹。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋嶽珂『桯史·二將失律』:“初,取泗無攻具,夜發盱眙染肆之竿,若寺廟之刹,爲長梯以登。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指佛塔。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南齊書·良政傳·虞願』:“帝以故宅起湘宮寺,費極奢侈。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>以孝武莊嚴刹七層,帝欲起十層,不可立,分爲兩刹,各五層。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐宋之問『登慈恩寺浮屠』詩:“鳳刹侵雲半,虹旌倚日邊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.指佛寺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北魏酈道元『水經注·文水』:“水出謁泉山之上頂……頂上平地十許頃,沙門釋僧光表建二刹。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>泉發於兩寺之間,東流瀝石,沿注山下。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐顧況『獨遊靑龍寺』詩:“春風入香刹,暇日獨遊衍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋史·危稹傳』:“<漳州>俗視不葬親爲常,往往棲寄僧刹。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郁達夫『浙東景物紀略』:“石橋寺,即寶岩寺,在爛柯山的南麓,雖說是梁時創建的古刹,但建筑却已經摧毀得不得了了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.梵語的省音譯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>表示極短促的瞬間。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁沈約『千佛頌』:“一刹靡停,三念齊往。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>梁斌『紅旗譜』二十:“她立在井台上,呆了一刹。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“刹那”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
刹②[shāㄕㄚ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
猶煞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>止住。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孫犁『澹定集·讀一篇散文』:“這種長風,還眞不好刹住。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『人民文學』1981年第1期:“老五刹住匆匆逃竄的腳步。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●刹】