【漢語大詞典●爭奇】
<P align=center>【漢語大詞典●爭奇】<p><br>競相逞其奇特。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸袁枚『隨園詩話』卷七:“晩年好遊,所到黃山、白嶽、羅浮……覺山水各自爭奇,無重複者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸趙翼『甌北詩話·黃山谷詩三』:“詩果意思沉著,氣力健舉,則雖和諧圓美,何嘗不沛然有餘?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 若徒以生僻爭奇,究非大方家耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]