【漢語大詞典●爭心】
<P align=center>【漢語大詞典●爭心】<p><br>爭奪之心;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
爭斗之心。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·昭公二十年』:“是以政平而不干,民無爭心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『淮南子·說林訓』:“飢馬在廄,寂然無聲;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
投芻其旁,爭心乃生。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>康有爲『大同書』緒言:“號爲承平,其實普天之家室,皆怨氣之沖盈,爭心之觸射,毒於黃霧而塞於寰瀛也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]