豐碩 發表於 2013-2-2 16:46:43

【漢語大詞典●切切】

<P align=center>【漢語大詞典●切切】<p><br>
1.急切,急迫。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢桓寬『鹽鐵論·國疾』:“夫辯國家之政事,論執政之得失,何不徐徐道理相喩,何至切切如此乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋朱熹『壬午應詔封事』:“切切然今日降一詔,明日行一事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明李贄『答耿司寇書』:“且吾聞金吾亦人傑也,公切切焉欲其講學,是何主意?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.哀怨、憂傷貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢趙曄『吳越春秋·王僚使公子光傳』:“子胥知王好之,每入與語,遂有勇壯之氣,稍道其讎,而有切切之色。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁江淹『傷愛子賦』:“形惸惸而外施,心切切而內圮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韋夏卿『別張賈』詩:“切切別思纏,蕭蕭征騎煩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『思歸賦』:“切切余懷,欲辭印綬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第二六回:“獨立墻角邊花蔭之下,悲悲切切嗚咽起來。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.懇摯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·竇武傳』:“而詔書切切,猶以舅氏田宅爲言。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『送韓六玉汝宰錢塘』詩:“今逾二十年,志願徒切切。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明李東陽『泊故城』詩:“同袍烏臺彦,待我心切切。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸和邦額『夜譚隨錄·小年』:“主人切切挽留,不聞應答。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.深切。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋周煇『淸波別志』卷中:“王荊公退居鍾山,切切以呂吉甫爲恨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元無名氏『凍蘇秦』第三折:“我想兄弟一別,早已三年光景,時常切切在心,未敢有忘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明袁宏道『敘梅子馬王程稿』:“梅子讀其詩,又切切然痛恨知名之晩也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸兪樾『茶香室叢鈔·義居』:“自以身在季,不得專,切切爲恨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.再三告誡之詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>多用於下行公文結尾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸林則徐『奉旨前往廣東查辦海口事件傳牌稿』:“言出法隨,各宜懍遵毋違。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>切切!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>太平天國洪仁玕『軍次實錄』:“茲留數語,令爾細思,或有幡然之悟,執此求見,仍不失爲中土花民也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>切切。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>此諭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>毛澤東『陝甘寧邊區政府、第八路軍後方留守處布告』:“倘有不法之徒,膽敢陰謀搗亂,本府本處言出法隨,勿謂言之不預。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>切切。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>此布。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.象聲詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>形容聲音輕細。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·檜風·素冠』“我心藴結兮”毛傳:“援琴而絃,切切而哀作。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·竇武傳』:“外閒切切,請出御德陽前殿。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐白居易『琵琶行』:“大絃嘈嘈如急雨,小絃切切如私語。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·靑鳳』:“穿樓而過,聞人語切切。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『彷徨·祝福』:“她走近兩步,放低了聲音,極秘密似的切切的說,‘一個人死了之后,究竟有沒有魂靈的?’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.象聲詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>形容聲音淒切。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝齊謝朓『宣城郡內登望』詩:“切切陰風暮,桑柘起寒煙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐皇甫冉『魏十六還蘇州』詩:“秋夜沉沉此送君,陰蟲切切不堪聞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>前蜀貫休『夜夜曲』:“蟪蛄切切風騷騷,芙蓉噴香蟾蜍高。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋羅燁『姑蘇錢氏歸鄕壁記於道』詩:“碧落翩翩飛雁過,靑山切切子規啼。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『醒世恒言·獨孤生歸途鬧夢』:“切切夕風急,露滋庭草濕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>良人去不回,焉知掩閨泣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●切切】