豐碩 發表於 2013-2-2 09:39:36

【漢語大詞典●函牛之鼎】

<P align=center>【漢語大詞典●函牛之鼎】<p><br>
大鼎。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淮南子·詮言訓』:“夫函牛之鼎沸,而蠅蚋弗敢入。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>高誘注:“函牛,受一牛之鼎也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·劉陶傳』:“其危猶舉函牛之鼎,絓纖枯之末,詩人所以眷然顧之,潸焉出涕者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李賢注:“函牛之鼎謂大鼎也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏劉劭『人物志·材能』:“人材有能大而不能小,猶函牛之鼎,不可以烹雞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦省作“函牛鼎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『依韻自和送詩寄潘歙州』:“源流本慷慨,吐論皆經邦。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>量猶函牛鼎,吾徒媿罌缸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●函牛之鼎】