豐碩 發表於 2013-2-2 08:50:15

【漢語大詞典●出落】

<P align=center>【漢語大詞典●出落】<p><br>
1.顯現;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
表現。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元李好古『張生煮海』第一折:“表訴那絃中語,出落著指下功。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元無名氏『滿庭芳』曲:“襖兒碎,裙兒爛,一身上破綻出落著俺娘慳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱自淸『槳聲燈影里的秦淮河』:“天是藍得可愛,仿佛一汪水似的;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
月兒便更出落得精神了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.猶言出挑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『醒世恒言·錢秀才錯占鳳凰儔』:“<秋芳>看看長成十六歲,出落得好個女兒,美艷非常。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第十六回:“寳玉細看那黛玉時,越發出落的超逸了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>茅盾『創造』:“當他們遊莫干山時,嫻嫻已經出落得又活潑又大方,知道了如何在人前對丈夫表示細膩的昵愛了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.猶言只落得。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元王實甫『麗春堂』第三折:“秋草人情即漸疎,出落的滿地江湖。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元顧德潤『願成雙·憶別』曲:“科場不第,出落著箇三不歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元秦簡夫『東堂老』第二折:“你有一日出落得家業精,把解典本利停。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>房舍又無,米糧又罄。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>誰支持?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 怎接應?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.脫離。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『資治通鑑·唐文宗太和七年』:“由此觀之,戎臣兵伍,豈可一日使出落鈐鍵哉!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.謂有所本,有所依據。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明歸有光『與沈敬甫書』之二:“爲文須有出落。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>從有出落至無出落,方妙。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>敬甫病自在無出落,便似陶者苦窳,非器之美。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>所以古書不可不看。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●出落】