【漢語大詞典●凝露】
<P align=center>【漢語大詞典●凝露】<p><br>1.凝結的露珠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢繁欽『蕙詠』:“葩葉永彫悴,凝露不暇晞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉江逌『詠秋』:“高風催節變,凝露督物化。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北魏蕭綜『悲落葉』詩:“夕蕊雜凝露,朝花翻亂日。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐馮宿『鮫人賣綃賦』:“皓如凝露,紛若遊霧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.凝聚成露。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉潘嶽『寡婦賦』:“天凝露以降霜兮,木落葉而隕枝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.凝結著露珠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>戴望舒『山行』詩:“却似凝露的山花,我不禁地淚珠盈睫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]