【漢語大詞典●凝津】
<P align=center>【漢語大詞典●凝津】<p><br>1.指平靜的河水。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉湛方生『天晴詩』:“靑天瑩如鏡,凝津平如硏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.舊謂天地精靈之氣相合而凝成津液。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐崔融『爲皇太子賀甘露表』:“臣聞五材幷用,天地合而凝津;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
四序遞來,陰陽和而灑潤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『鏡花緣』第八八回:“吾其錫汝押忽之珍,方圓之璐;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
更饗汝凝津之漿,流甘之露。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]