【漢語大詞典●凋年】
<P align=center>【漢語大詞典●凋年】<p><br>1.歲暮。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋鮑照『舞鶴賦』:“於是窮陰殺節,急景凋年。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>涼沙振野,箕風動天。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>嚴嚴苦霧,皎皎悲泉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>冰塞長河,雪滿群山。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.晩年。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐白居易『雪後早過天津橋偶呈諸客』詩:“紫綬相輝應不惡,白鬚同色復如何,悠揚短景凋年急,牢落衰情感事多。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋楊萬里『再辭免劄子』:“伏念某才疏用世,景迫凋年。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]