【漢語大詞典●准則】
<P align=center>【漢語大詞典●准則】<p><br>1.標准;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
原則。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『南齊書·張緒傳』:“晉氏衰政,不可以爲准則。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明馮夢龍『古今譚槪·梁寶趙神德』:“寶面甚黑,廳上憑案以待。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>須臾神德入,兩眼俱赤。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>至階前,寶即云:‘天上既無雲,閃電何以無准則?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>答云:‘入門來,案後唯見一挺墨。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.以之爲准則。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『隸釋·漢桐柏淮源廟碑』:“仲尼愼祭,常若神在,君准則大聖,親之桐柏奉見廟祠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]