【漢語大詞典●淒凜】
<P align=center>【漢語大詞典●淒凜】<p><br>1.寒冷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『秋懷』詩之一:“苦熱念西風,常恐來無時。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>及茲遂淒凜,又作徂年悲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.寂寞冷落。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明方孝孺『題李白對月飲圖』詩:“江風吹人色淒凜,此時對月誰能寢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸錢謙益『飲酒』詩之七:“況乃官又罷,頌繫受淒凜。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>已矣歸去來,無爲歎苒荏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]