【漢語大詞典●淩寒】
<P align=center>【漢語大詞典●淩寒】<p><br>冒寒;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
嚴寒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『梁書·到漑傳』:“魏世重雙丁,晉朝稱二陸,如何今兩到,復似淩寒竹。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐戴叔倫『題黃司直園』詩:“爲憶去年梅,淩寒特地來。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『梅花』詩:“墻角數枝梅,淩寒獨自開。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸周亮工『書影』卷三:“雖淩寒溽暑,弗倦也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]