豐碩 發表於 2013-2-1 15:08:52

【漢語大詞典●冽】

<P align=center>【漢語大詞典●冽】<p><br>
①[lièㄌㄧㄝˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』良薛切,入薛,來。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.寒冷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·曹風·下泉』:“冽彼下泉,浸彼苞稂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>毛傳:“冽,寒也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>一本作“洌”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王褒『聖主得賢臣頌』:“故世必有聖智之君,而後有賢明之臣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>虎嘯而谷風冽,龍興而致雲氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉成公綏『嘯賦』:“橫鬱鳴而滔涸,冽飄眇而淸昶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『酬王濬賢良松泉二詩·泉』:“山前灌輸各自足,轆轤罷轉井口閑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>取遙比甘覺近美,與舊爭冽知新寒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明徐弘祖『徐霞客遊記·遊天台山日記』:“復上至太白,循路登絶頂,荒草靡靡,山高風冽,草上結霜高寸許,而四山迴映,琪花玉樹,玲瓏彌望。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.淸澄。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『醉翁亭記』:“臨溪而漁,溪深而魚肥;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
釀泉爲酒,泉香而酒冽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·云蘿公主』:“肴羹熱如新出於鼎,酒亦芳冽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●冽】