豐碩 發表於 2013-2-1 12:41:56

【漢語大詞典●冰壺】

<P align=center>【漢語大詞典●冰壺】<p><br>
1.盛冰的玉壺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>常用以比喩品德淸白廉潔。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>語本『文選·鮑照〈白頭吟〉』:“直如朱絲繩,淸如玉壺冰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李周翰注:“玉壺冰,取其絜淨也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐姚崇『冰壺誡序』:“冰壺者,淸潔之至也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>君子對之,示不忘淸也……內懷冰淸,外涵玉潤,此君子冰壺之德也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明孫梅錫『琴心記·王孫作醵』:“官況托冰壺,友誼敦芳醑,數載夢中孤,今日樽前聚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸陳夢雷『贈秘書覺道弘五十韻』:“霜鍔揚輝耀,冰壺濯晶瑩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.借指月亮或月光。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐元稹『獻滎陽公』詩:“冰壺通皓雪,綺樹眇晴煙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋楊萬里『中秋前二夕釣雪舟中靜坐』詩:“人間何處冰壺是,身在冰壺却道非。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元馬致遠『靑山淚』第三折:“正夕陽天闊暮江迷,倚晴空楚山疊翠,冰壺天上下,雲錦樹高低。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明陳所聞『浪淘沙·中秋同皮元素泛月』曲:“秋色老梧桐,月滿遙空。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>畫橋百尺似飛虹。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>人向冰壺同載酒,細浪輕風。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸李基和『戊寅中秋初度月下作』詩:“誰畫雁門今夜裏,山川別樣貯冰壺。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●冰壺】