豐碩 發表於 2013-2-1 12:36:01

【漢語大詞典●冰雪】

<P align=center>【漢語大詞典●冰雪】<p><br>
1.冰和雪。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·西羌傳論』:“<段熲>被羽前登,身當百死之陳,蒙沒冰雪,經履千折之道,始殄西種,卒定東寇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『人日』詩之一:“元日到人日,未有不陰時。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>冰雪鶯難至,春寒花較遲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『雲笈七籤』卷三:“人之情性爲利欲所敗,如冰雪之曝日,草木之沾霜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>陳毅『由太行山西行阻雪』詩:“冰雪何時融,征程從此錯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指凍雪。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『題張氏隱居』詩之一:“澗道餘寒歷冰雪,石門斜日到邱林。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>仇兆鼇注:“冰雪猶言凍雪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.形容心地純淨潔白或操守淸正貞潔。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>隋江總『入攝山棲霞寺』詩:“淨心抱冰雪,暮齒逼桑楡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>太息波川迅,悲哉人世拘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐高適『酬馬八效古見贈』詩:“奈何冰雪操,尙與蒿萊群。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋文天祥『正氣歌』:“或爲遼東帽,淸操厲冰雪;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
或爲『出師表』,鬼神泣壯烈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明吳肅公『江氏雙節婦』詩:“海水亦何深,明月亦何皎,兩兩冰雪心,天地無終老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸姚鼐『旌表貞節大姉六十壽序』:“吾嘗閱歸熙甫作顧文康之女壽序,言其家隆盛,能以艷陽桃李之年,而有冰雪風霜之操。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.形容文章辭意高雅淸新。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐孟郊『送竇廬策歸別墅』詩:“一卷冰雪文,避俗常自攜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐賈島『酬棲上人』詩:“靜覽冰雪詞,厚爲酬贈顔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李咸用『覽友生古風』詩:“一卷冰雪言,淸泠冷心骨。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>分明古雅聲,諷諭成淒切。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●冰雪】