【漢語大詞典●交親】
<P align=center>【漢語大詞典●交親】<p><br>1.謂相互親近,友好交往。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·不苟』:“交親而不比。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐羅隱『東歸』詩:“雙闕往來慙請謁,五湖歸後恥交親。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.親戚朋友。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢趙曄『吳越春秋·闔閭內傳』:“吳不信前日之盟,棄貢賜之國而滅其交親。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明劉基『門有車馬客行』:“居家倚骨肉,出家倚交親。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸顧炎武『贈路光祿太平』詩:“節俠多燕趙,交親即弟兄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]