豐碩 發表於 2013-1-31 22:45:22

【漢語大詞典●交遊】

<P align=center>【漢語大詞典●交遊】<p><br>
亦作“交遊”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.朋友。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『管子·權修』:“觀其交遊,則其賢不肖可察也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『唐故朝散大夫鄭君墓志銘』:“君天性和樂,居家事人,與待交遊,初持一心,未嘗變節。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王晫『今世說·德行』:“<蕭伯升>豪詄自喜,意氣卓犖,交遊滿天下。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『書信集·致宮竹心』:“至於地方一層,實在毫無辦法想了。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>因爲我幷無交遊,止認得幾個學校。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.交際;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
結交朋友。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·君道』:“其交遊也,緣類而有義。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王符『潛夫論·務本』:“列士者,以孝悌爲本,以交遊爲末。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『與陳和叔內翰書』:“與和叔交遊三十年,非敢相求於末度。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孫犁『白洋淀紀事·走出以後』:“她却交遊很廣,認識許多女孩子,不但本村,外村也有許多姐妹。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●交遊】